Hai Chỉ Số Lạm Phát Quan Trọng Nhất tại Mỹ: CPI và PCE
Kiểm soát lạm phát là một trong hai nhiệm vụ chính của Cục Dự trữ Liên bang (Fed), và mức lạm phát là cơ sở để thiết lập chính sách tiền tệ. Chỉ số giá tiêu dùng (CPI) và chỉ số giá chi tiêu cá nhân (PCE) là hai thước đo lạm phát chính, trong đó lõi PCE được coi là chỉ số quan trọng nhất.
Chỉ Số PCE
PCE (Chỉ số giá chi tiêu cá nhân) phản ánh biến động giá hàng hóa và dịch vụ tiêu dùng, tương tự CPI. Lõi PCE loại trừ thực phẩm và năng lượng do biến động mạnh, giúp đánh giá xu hướng lạm phát cơ bản.
Chỉ Số CPI
CPI là chỉ số lạm phát phổ biến nhất, nhưng từ năm 2000, Fed chuyển trọng tâm sang PCE—Ủy ban Thị trường Mở (FOMC) ngừng công bố dự báo CPI và sử dụng PCE làm chỉ số chính.
So Sánh PCE và CPI
-
Phạm Vi
-
PCE chỉ đo lường chi tiêu cá nhân (thực phẩm/năng lượng chiếm ~25%), nhưng lõi PCE (không bao gồm hai nhóm này) được xem là ổn định hơn.
-
Nhà đầu tư theo dõi sát lõi PCE vì đây là chỉ số ưa thích của Fed.
-
-
Cách Tính
-
CPI chỉ tính giá hộ gia đình trực tiếp trả, trong khi PCE bao gồm mọi chi tiêu (ví dụ: bảo hiểm y tế do doanh nghiệp/chính phủ chi trả).
-
PCE tính cả chi phí ẩn (như chi phí cơ hội dịch vụ tài chính), CPI thì không.
-
Tỷ trọng bất động sản: PCE 15%, CPI lên tới 31%.
-
-
Lý Do Fed Ưu Tiên PCE
Fed chọn PCE vì:-
Cơ cấu chi tiêu phản ánh chính xác hơn hành vi tiêu dùng.
-
Phạm vi rộng hơn.
-
Có thể điều chỉnh theo dữ liệu mới.
-